Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Cuộc sống thiếu thốn tiền bạc khiến tôi mất cảm xúc yêu


Gặp lại người bạn tôi thích hồi cấp 3, tự nhiên cảm xúc tràn về. Nếu hồi đó không vội lấy chồng thì có lẽ tôi đã quyết định sáng suốt.


Tâm sự thật lòng, tôi 27 tuổi, lấy chồng được gần 4 năm, làm cho công ty tư nhân lương được 6 triệu, đủ trả tiền thuê nhà và ăn uống. Tôi và chồng học cùng trường kinh tế rồi quen, yêu nhau 3 năm mới cưới. Nhưng khi còn là sinh viên yêu nhau thì anh cho tôi thấy những viễn cảnh mà giờ nghĩ lại thấy mình như bị lừa dối. Mặc dù không phải viễn cảnh cao sang gì vì hai đứa cùng ở quê lên Hà Nội học rồi lập nghiệp ở Hà Nội luôn, anh bảo có miếng đất ở nhà của bố mẹ bán đi cũng được vài trăm, rồi vợ chồng cố gắng làm vài năm thì cố mua cái chung cư nhỏ để ở. Rồi thấy anh cũng có chí làm ăn, ngoan ngoãn, yêu tôi, hơn nữa hai vợ chồng học kinh tế ở trường cũng danh tiếng nên chắc không khó để xin việc lắm. Vì thế tôi cũng mơ tưởng về cuộc sống bình yên trên đất Hà Nội, vài năm vay mượn mua nhà rồi sinh con cái là yên bề cuộc sống.

medonthan-1463822610_1463822616_490x294
Ảnh minh họa
Đúng là cuộc sống không như mơ, trước khi cưới anh cũng làm cho một công ty, lương không cao nhưng cũng đủ sống (4 triệu), khi vừa cưới tôi xong thì anh nghỉ việc ở công ty đó và nói muốn làm kinh doanh ngoài. Mấy tháng vừa cưới nhau anh không có thu nhập gì, lại đòi mở quán game, vợ chồng đi vay mượn gia đình hai bên được 90 triệu, anh mở một quán game nhỏ. Mới đầu quán làm ăn cũng đông khách, sau cạnh tranh nhiều và hai năm sau đó quyết định nhượng lại quán và tính ra tiền thu về chỉ đủ bù tiền gốc bỏ ra, còn 2 năm anh làm không công. Nhiều khi tôi động viên anh tìm một công việc rồi làm công ăn lương thôi, anh không nghe mà vẫn muốn làm kinh doanh.
Rồi anh lại tính mở quán game vip hơn, vợ chồng lại vay mượn được hơn 300 triệu rồi anh hùn vốn với mấy người bạn mở. Sau gần một năm làm ăn thì tính ra doanh thu chỉ đủ bù đắp chi phí biến đổi, còn không dư ra đồng nào mà chia nhau trả gốc. Hơn nữa vợ chồng tôi lại khó khăn về đường con cái, phải chữa trị suốt, đợt này lại vừa làm IVF mất 60 triệu và phải đi vay. Nợ chồng nợ, không biết lấy gì trả (vì chồng vẫn bám đu với cái quán đó) còn lương tôi thì thấp chỉ đủ trả tiền nhà trọ, ăn ở. Tôi thấy chán nản nên mất cảm xúc với chồng, cũng nói chuyện với ah là anh nên đi làm công ty, làm thuê cho người ta cũng được nhưng anh không chịu. Rồi anh kêu không kiếm ra tiền, thế là tự ái đòi bỏ đi (nói nếu tôi không muốn ở lại thì có thể ly dị, anh không trách móc).
Tôi không muốn bỏ chồng vì vẫn còn tình cảm, chồng cũng rất yêu tôi; không muốn bố mẹ lo lắng nhưng từ rất lâu tôi mất cảm xúc khi ở bên anh. Gặp lại người bạn tôi thích hồi cấp 3, tôi lại thấy cảm xúc tràn trề trong suy nghĩ (không dám làm gì, cũng không dám để người đó biết). Nhiều lúc nghĩ lại thấy hối hận, nếu hồi đó không vội lấy chồng thì có lẽ mình sẽ có những quyết định sáng suốt hơn. Cuộc sống của tôi giờ bế tắc quá, không có cảm xúc gì khi bên chồng, nghĩ tới nợ nần không biết lấy gì trả, nghĩ tới con cái không có tiền mà tiếp tục làm IVF. Mặc dù chồng bảo mỗi tháng sẽ đưa tôi 7 triệu như một người đi làm công ăn lương, còn nợ nần cứ để anh lo. Tôi vẫn suy nghĩ nhiều lắm vì chồng kinh doanh quán đâu có lời lãi gì, với lại chữa bệnh tiếp vừa tốn tiền mà tôi lại phải nghỉ việc mới làm được. Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu làm tôi không thể cười thoải mái được. Tôi phải làm sao?
 Theo tinnong.net.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét